Phi thuyền chầm chậm đáp xuống chân núi Thương, Hột Khê trông thấy cảnh tượng bên dưới thì sửng sốt đến mức tròng mắt sắp rơi cả ra ngoài. Từ phi thuyền nhìn đi, chỉ thấy bên dưới chi chít toàn người là người, quả thật hệt như đàn kiến bu kín dưới chân núi Thương.
Đám Trương Dịch cũng sợ phát khóc, lắp ba lắp bắp nói: "Hề Nguyệt ca ca, sao… sao có nhiều người quá vậy?"
Khóe miệng Hề Nguyệt giật giật, cô thầm nghĩ: Ta cũng rất muốn hỏi câu này đó!
Nam quản gia ở bên cạnh cười hết sức hiền từ hệt như Phật Di Lặc, "Có lẽ vương phi và vương gia không biết, từ sau khi nghe được tin tức hôn lễ, người dân thành Kim Lăng và võ giả các nước vì mến mộ danh tiếng của hai người nên đã kéo đến. Họ thường chờ ở đây, để được chiêm ngưỡng phong thái của vương phi và vương gia."