"Cho dù ngươi đưa nó đi, nó cũng không thể tỉnh lại, hơn nữa, cùng lắm là mười mấy năm nữa, nó sẽ hoàn toàn già yếu rồi chết đi. Chỉ cần ngươi giao con nhóc kia cho ta, sau đó ngủ cùng ta một đêm, ta sẽ bảo đảm để cho ngươi gia nhập hội bọn ta, thấy sao nào?" Nói xong, ánh mắt gã lộ liễu nhìn thẳng vào Hột Khê, giống như muốn lập tức lột sạch sẽ quần áo trên người cô ra.
Ánh mắt Hột Khê toát lên sát ý lạnh như băng, cấp bậc tu vi của kẻ này ít nhất cũng là Nguyên Anh kỳ hạ kỳ, không phải người mà bây giờ cô đối phó được. Mối thù này, cô nhớ kĩ rồi!
Lúc gã đàn ông xấu xí kia bật cười sằng sặc, Hột Khê bất ngờ nện món đồ trong tay xuống nền đất. Trong phút chốc, cả tầng ngầm thứ hai trống trải này nồng nặc khói màu đỏ sậm.
Gã đàn ông xấu xí hốt hoảng, tầm mắt thoáng chốc mờ đi, con mồi bé bỏng mà gã nhắm trúng cũng biến mất chẳng thấy tăm hơi chỉ trong nháy mắt.