Bấy giờ Trần Kiến Thành cũng tỉnh táo lại. Gã bò tới chỗ Lục Chỉ Hi đang đứng, vừa khóc lóc vừa khẽ gọi: "Chỉ Hi tiên tử, hội trưởng, cứu tôi với, hội trưởng cứu tôi với..."
Lục Chỉ Hi rũ áo, cười thâm sau: "Phụng Vân Thanh, Trần Kiến Thành, không phải các ngươi đều rất hận Hề Nguyệt, mong hắn chết sao? Bây giờ ta sẽ cho các ngươi cơ hội được đích thân kéo Hề Nguyệt xuống địa ngục, các ngươi thấy thế nào?"
Phụng Vân Thanh nghe vậy thì hai mắt tỏa sáng, ả đang định nói gì đó nhưng khi đối diện cặp mắt dịu dàng mang nét cười, song cũng lạnh lùng thâm sâu và thản nhiên của Lục Chỉ Hi, ả sởn da gà, ánh mắt ả lại trở nên lạnh lẽo: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
***
Trần Kiến Thành và Phụng Vân Thanh đã chết!
Hai người bị nhốt trong ngục đột nhiên bị vết thương bộc phát mà chết, toàn thân thối rữa, chết vô cùng thê thảm.