Hột Khê vẫn không nói gì, song thiếu nữ áo hồng đã chống nạnh nói: "Vậy ngươi nhắc nhở xong rồi còn đứng lì ở đây làm gì, ngươi có thể đi được rồi đấy!"
Lục Chỉ Hi rần rật khóe môi, một hồi lâu mới dằn lại biểu cảm muốn bộc phát tức giận của mình, hơi cúi người với Nam Cung Dục: "Mặc kệ thân phận của các vị thế nào, nhưng dù sao vừa rồi phía ta đã thất lễ trước, quấy rầy và làm các vị kinh hãi. Ta xin lỗi các vị thay sư muội."
Nói xong, cô ta nhìn sang thiếu nữ áo hồng, cười hờ hững: "Cô nương, dù thế nào đi nữa chuyện này cũng do sư muội ta sai. Để bày tỏ lòng xin lỗi, trong vòng nửa tháng tới cô nương có bất cứ chuyện gì cũng có thể đến phủ thành chủ tìm ta, đó là nơi ta ở tạm. Hễ là những chuyện Chỉ Hi có thể làm được, nhất định sẽ giúp đỡ cô nương xử lý." Nói xong, cô ta không đợi thiếu nữ áo hồng kia nói thêm gì nữa, dẫn nha hoàn của mình chậm rãi rời đi.