Lâm San cười khổ…
Cô ta đã mang lại cho Hạ Ý Hạo rất nhiều phiền phức rồi, không thể kéo anh ta vào một cuộc sống phức tạp không thấy tương lai như vậy nữa.
Lâm San né tránh vòng ôm của Hạ Ý Hạo, đẩy cửa ra bước xuống xe, cô ta đưa lưng về phía Hạ Ý Hạo, giọng nói bình thản không mang theo chút cảm xúc nào.
"Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà."
Hạ Ý Hạo nhìn lướt qua bóng lưng của Lâm San, câu nói 'Nếu như em cô đơn, anh nguyện tiến vào cuộc sống của em, nhóm lửa nhiệt tình sưởi ấm cuộc sống của em' ở mãi trong miệng chẳng thể nói ra.
…
Ban đêm.
Đêm tối yên tĩnh khiến người ta cảm thấy khó ngủ, cũng là lúc có thể khơi ra được những nỗi nhớ nhung sâu trong lòng của mỗi người.
Lâm San mặc áo choàng tắm rời khỏi phòng tắm, cầm một ly rượu vang ngồi xuống đất bên cạnh ô cửa sổ.
Dưới lầu xe cộ đông đúc, nhà nhà đã lên đèn đối lập hoàn toàn với hình bóng lẻ loi của cô ta.