Tiểu Miêu Miêu chớp đôi mắt to vô tội: "Em nói không đúng sao?"
"Không đúng."
Hạ Kỳ tỏ ra không tán thành, cứ như là thật sự muốn dạy dỗ Tiểu Miêu Miêu vậy.
Quản gia Hạ thấy Hạ Kỳ nói giúp mình thì cuối cùng mới có đôi chút an ủi trong lòng. Nhưng còn chưa kịp vui mừng, ông ta đã nghe thấy Hạ Kỳ dùng giọng điệu khiến người ta tức chết mà nói: "Mấy lời nói thật lòng này tự mình biết trong lòng là được rồi, không thể tùy tiện nói ra để làm tổn thương lòng tự trọng của người khác, em biết chưa?"
"À à." Tiểu Miêu Miêu ngây ngô gật đầu.
"Nhất là với người già như ông Hạ vậy." Hạ Kỳ chân thành dạy bảo, nói: "Nếu lỡ ông ấy tức giận đến ngã bệnh thì phải đền tiền đó."
"Hả?" Tiểu Miêu Miêu vội che cái ba lô nhỏ của mình lại, dáng vẻ cô bé mê tiền: "Vậy sau này em sẽ không bao giờ bảo râu của ông Hạ chưa cạo sạch nữa đâu."
Nói xong cô bé còn nịnh nọt nhìn quản gia Hạ: "Ông Hạ, thật ra trên cằm của ông không có tí râu nào cả."