Cầu xin cô ta? Cầu xin Ninh Hề Nhi?
Lục Thanh Hà hoàn toàn ngây người.
Chuyện này, bà ta làm sao hạ mình đến mức đó được?!
Mặt bà ta nghẹn đến đỏ bừng, càng nhớ đến lúc trước đã làm khó và sỉ nhục Ninh Hề Nhi như thế nào thì lúc này bà ta càng uất nghẹn, càng xấu hổ!
"Tôi đếm đến 3, các người sẽ ra tay!" Kỷ Dạ Bạch hất hàm, ra lệnh cho đám giúp việc và bảo vệ của nhà họ Ninh.
"1…"
"2…"
Chữ "3" còn chưa ra khỏi miệng thì Lục Thanh Hà đã không chịu nổi nữa.
"Hề Nhi! Tôi sai rồi!"
Bà ta xin lỗi vừa nhanh vừa vội, Ninh Hề Nhi suýt nữa thì không kịp phản ứng.
Cô chần chừ nhìn Kỷ Dạ Bạch, hắn nhéo lòng bàn tay cô, nói nhỏ: "Không sao đâu, có anh đây."
Ninh Hề Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhìn sang Lục Thanh Hà bằng ánh mắt phức tạp.