"Em sẽ không chết, chỉ cần anh còn sống, anh sẽ không cho ai chạm đến một sợi tóc của em. Cả đời này anh sẽ nuôi em. Chúng ta quay về nước M, anh lên làm vua, em làm hoàng hậu của anh. Nước M là một trong những nước mạnh nhất, không ai dám xâm phạm." Tô Bồi Ân hứa hẹn.
Thạch Băng Ngọc suy nghĩ nói: "Đưa cả bà vú và ông giúp việc theo nữa."
"Được." Tô Bồi Ân đáp không cần suy nghĩ.
"Vậy đi thôi." Thạch Băng Ngọc dễ dàng đưa ra quyết định.
Tô Bồi Ân toét miệng cười sung sướng, bế cô lên: "Em nói thật chứ?"
"Thật." Thạch Băng Ngọc nhíu mày, trong đôi mắt trong veo dường như đang ẩn giấu sóng ngầm. Nhưng Tô Bồi Ân quá vui mừng, không phát hiện ra...
"Thạch Băng Ngọc, anh yêu em." Tô Bồi Ân vừa cười vừa nói.
Y vốn tuấn tú, lúc cười rộ lên lại càng điên đảo chúng sinh. Thạch Băng Ngọc không nói gì. Tô Bồi Ân đặt cô lên giường, cúi xuống hôn lên đôi môi cô.
"Đã nói rồi, chỉ hôn thôi. Bỏ cái kia vào đau lắm." Thạch Băng Ngọc đề phòng.