Tô Tiểu Miêu nhìn Nhan Diệc Hàm đầy cảm kích. Nếu cô không phải là Hoắc Vi Vũ, nếu cô không quen Cố Hạo Đình thì Nhan Diệc Hàm thật sự là một lựa chọn rất tốt. Làm người yêu của anh ta nhất định sẽ rất hạnh phúc. Chẳng qua cô không có phúc phận này.
"Xin lỗi, tôi sẽ quý trọng tình bạn này, tôi hứa đó." Tô Tiểu Miêu giơ thay thề.
"Hầy." Nhan Diệc Hàm thở dài một hơi, "Có gì mà xin lỗi, lần đầu em từ chối anh, anh có thể cho rằng chắc em chưa nghĩ thông suốt. Nhưng đến lần thứ hai em vẫn từ chối thì chứng tỏ em đã nghĩ rất kĩ rồi. Em không muốn lần chần để anh nuôi hy vọng. Em là người có phẩm chất đạo đức tốt. Anh không trách em đâu."
Tô Tiểu Miêu cảm thấy Nhan Diệc Hàm thật sự rất tốt, tốt vô cùng. Anh ta còn rất khoan dung.
"Tôi không đi nữa, có thể sẽ ở lại luôn, sau này có gì cần tôi giúp cứ việc nói, tôi nhất định sẽ dốc hết sức." Tô Tiểu Miêu cam kết.
"Ừ, anh còn thiếu một trợ lý, em muốn qua giúp anh không?" Nhan Diệc Hàm mở lời.