"Vậy nên tôi tự tay châm lửa là để ngăn mình trở thành nguồn lây nhiễm sao?" Tô Tiểu Miêu nhớ lại giấc mơ kia. Dường như cách lý giải này rất khớp với cảnh trong mơ của cô.
"Thiếu chủ cứu cô ra. Lúc đó những người từng chạm vào da cô đều chết hết, nhưng thiếu chủ vẫn không muốn từ bỏ mà tìm rất nhiều bác sĩ, đủ loại thuốc men, rốt cuộc cũng giữ được tính mạng cho cô. Kết quả là một năm trước cuối cùng cô đã tỉnh lại. Tôi có hỏi thiếu chủ tình huống của cô. Thiếu chủ nói, cô đã mất trí nhớ, giọng nói và ngoại hình cũng thay đổi, bảo tôi tuyệt đối không được để cho bất cứ ai biết chuyện này nhằm đảm bảo an toàn cho cô." Trình Dật nói ra tất cả những gì mình biết.
"Vì sự an toàn của tôi sao?" Tô Tiểu Miêu không hiểu ý nghĩa mấy câu này.
"Người để cô nhiễm virus năm đó có thể sẽ còn xuất hiện hại cô, nói không chừng cô ta thẹn quá hoá giận, phát tán virus ra toàn thế giới, không ai ngăn cản được, khi đó sẽ là tận thế." Trình Dật lo lắng nói.