"Tại sao?" Tô Tiểu Miêu hỏi.
"Trong một tháng mắc kẹt trong rừng mưa nhiệt đới, ngày nào tôi cũng phải ăn cá. Từ lúc đó, cứ ngửi thấy mùi cá tanh là tôi lại buồn nôn." Cố Hạo Đình đáp.
"Nhưng hôm ấy trên bàn cơm có món canh cá chua mà?"
Đáy mắt Cố Hạo Đình ảm đạm đi ít nhiều, lấp loáng nét bi thương: "Tiểu Vũ thích ăn cá." Thế nên dù hắn không ăn, bữa nào hắn cũng dặn bác Long nấu cá, để nếu một hôm nào đó Tiểu Vũ đột nhiên trở về, cô có thể ăn món cá chua mình yêu thích.
Tô Tiểu Miêu thoáng đau lòng, an ủi: "Nhất định cô ấy sẽ về."
Cố Hạo Đình bỏ một ít thịt bò khô vào canh cá xem như thêm gia vị, trầm giọng nói: "Cô ăn hết đi. Ăn xong chúng ta sẽ lên đường."
Dứt lời, hắn đứng dậy, đi thu dọn dù.
Tô Tiểu Miêu liếc bóng lưng thấp thoáng cô đơn của hắn một cái rồi bắt đầu ăn cá.
Canh cá rất tanh, chẳng trách hắn không thích. Nhưng cô phải bổ sung thể lực để không kéo chân hắn.