Cố Hạo Đình quay đầu lại nhìn Tô Tiểu Miêu.
Cô vừa nổ súng. Một phát bắn cực chuẩn ở cự ly gần, ghim thẳng vào cánh tay Duật Ngải.
Tay cầm súng của Duật Ngải buông thõng xuống. Cô ta bịt chặt miệng vết thương, nhìn Tô Tiểu Miêu bằng cặp mắt choán đầy căm hận, gào lên chửi rủa: "Đồ đê tiện! Con khốn này! Mày sẽ không được chết tử tế!"
Tô Tiểu Miêu nhìn cô ta với vẻ chán ghét. Cô mới chỉ bắn vào cánh tay mà cô ta đã oán hận, nhục mạ cô như thế rồi. Nếu không phản công, có khi bây giờ cô và Cố Hạo Đình chết trong tay cô ta rồi cũng nên.
"Trình độ mắng chửi kém thật." Tô Tiểu Miêu lạnh lùng nói, hạ nòng súng xuống nhắm vào đùi cô ta, bắn liền hai phát vào hai chân.
"A! Con khốn kia!" Duật Ngải gào toáng lên, đứng không vững, khuỵu gối ngã xuống đất.
Tô Tiểu Miêu bước lên, giật súng của cô ta, chĩa thẳng nòng súng vào đầu cô ta.
Nỗi kinh hãi bắt đầu phủ kín tròng mắt Duật Ngải.