"Điểm Điểm ốm rồi, nó đang sốt, muốn gặp cô." Cố Hạo Đình giải thích.
Tô Tiểu Miêu cười khẩy, cảm thấy cạn lời.
"Chính anh bảo tôi đừng gặp nó đấy, chính anh cảm thấy tôi có ý đồ bất chính đấy! Trẻ con quấy khóc là chuyện rất bình thường, ngày mai là nó quên tôi thôi." Tô Tiểu Miêu không đi.
Cô cầm lấy chăn của mình, muốn ngủ tiếp. Cố Hạo Đình nhanh hơn một bước, ném chăn xuống đất. Tô Tiểu Miêu hoàn toàn bị chọc giận, nhảy dựng trên giường, giống như mèo xù lông.
"Anh có điên không vậy, anh điên thì đi khám bác sĩ đi, chỗ tôi không có thuốc đâu."
"Cô đi với tôi thì biết." Mắt Cố Hạo Đình đỏ ngầu.
Tô Tiểu Miêu bực bội, "Đấy là con của anh, một người không liên quan như tôi sao phải đi chứ! Cậu bé vừa khóc, anh đã đáp ứng nó, lâu dần thành thói, anh làm vậy là chiều hư chứ không phải thương nó đâu."
Cố Hạo Đình định tóm lấy cánh tay cô. Tô Tiểu Miêu hất tay hắn ra. Hắn nhanh hơn một bước đã tóm được tay cô.