"Thật ra anh đã biết cách cứu cô ấy từ lâu rồi phải không?" Hoắc Vi Vũ suy đoán hỏi.
"Đúng vậy, chỉ là đang chờ thời cơ. Bây giờ số phận của nó đang nằm trong tay em, em muốn anh xử lý thế nào?" Cố Hạo Đình ném vấn đề nan giải cho cô.
"À, ngài tổng thống tương lai không thể có một cô em gái phạm tội giết người được." Hoắc Vi Vũ gián tiếp trả lời vấn đề này.
"Anh có thể cho nó ra nước ngoài, vĩnh viễn không trở về." Cố Hạo Đình hứa hẹn.
Hoắc Vi Vũ im lặng, ăn xong canh bác Long nấu rồi đứng dậy.
Cố Hạo Đình vẫn nhìn sâu vào cô.
"Cứng quá dễ gãy, già néo đứt dây, chừa đường lui cho người khác thì mình mới bước trên đường lớn được. Anh cũng biết em tính toán chi li, khó tính. Chuyện lần này em không truy cứu nữa, nhưng đây sẽ là lần cuối cùng." Hoắc Vi Vũ xoay người đi vào toilet, mở vòi nước rửa tay.
Cố Hạo Đình đi tới, cầm lấy tay cô. Hoắc Vi Vũ cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay hắn, hệt như Cố Hạo Đình đang rửa thứ đồ mình trân quý nhất.