Thấy hắn cứ ra vẻ bí mật, Hoắc Vi Vũ mở chiếc hộp ra. Trong hộp là lọ thuốc hít của ba cô.
Hoắc Vi Vũ kinh ngạc tột độ, cô lấy nó ra và kiểm tra thật cẩn thận một lần… đó thực sự là lọ thuốc hít của ba cô.
"Hôm qua anh cho người mua lại nó phải không?" Hoắc Vi Vũ nhảy cẫng lên mà hỏi.
Thấy cô vui vẻ, Cố Hạo Đình cũng mỉm cười: "Thích không?"
"Em thích chứ, em thích lắm. Lúc nào anh cũng biết em cần thứ gì." Lệ nóng đong đầy lấp lánh trong khóe mắt của Hoắc Vi Vũ. Cô nhìn lọ thuốc hít nhỏ bé xinh xắn trong tay mình, yêu thích chẳng muốn buông rời.
Thứ tìm được sau khi đã mất đi lại càng trở nên quý giá hơn. Giờ đây cuộc đời cô đã quá ư viên mãn.
"Sau này em phải có nhiều nguyện vọng vào, để anh tặng quà cho dễ." Cố Hạo Đình nói rất nghiêm túc.
"Vậy tháng nào em cũng liệt kê nguyện vọng của mình thành một danh sách, nếu anh không biết tặng gì thì cứ mở ra xem nhé." Hoắc Vi Vũ nói đùa.