"Đâu chỉ có thế, em thường xuyên lén lút chạy đến trước cửa nhà anh, cố ý rải hạt ngô lên mái nhà, cửa ra vào với góc nhà. Lúc đó, trong khu có nhà kia nuôi bồ câu, thành ra ngày nào bồ câu cũng bay đến nhà anh, báo hại khắp nơi toàn là phân chim." Cố Hạo Đình trách móc.
Hoắc Vi Vũ há hốc miệng, hoảng hồn. Cô vẫn cho rằng việc mình làm chẳng một ai hay biết, hóa ra hắn biết tỏng rồi.
"Vậy sao anh không ngăn em lại?" Hoắc Vi Vũ đỏ mặt.
Cố Hạo Đình nở nụ cười, "Bởi vì em sẽ thường xuyên đến nhà anh. Anh muốn gặp em một lần cũng khó. Lần nào anh qua khu nhà em, em cũng cố ý trốn đi, chẳng thèm để ý gì tới anh. Anh vốn phải vào quân đội nhưng đã xin nghỉ một tháng, đợi lúc em tan học, anh đứng ở cửa sổ lén nhìn em rải hạt ngô, có mấy lần anh cố ý đánh lạc hướng mẹ đó."
"Hả?" Hoắc Vi Vũ nhướng mày. Vậy chẳng phải hắn vẫn luôn xem cô làm trò hề sao?
"Lúc đó sao anh không theo đuổi em?" Hoắc Vi Vũ thẹn thùng hỏi.