Làm sai thì phải nhận hậu quả, đó cũng là một cách trưởng thành.
"Chuyện này là lỗi sai của tôi, mọi chuyện thay đổi quá nhanh, rất nhiều thứ vuột khỏi tầm khống chế của tôi. Tôi mời anh bữa cơm này coi như xin lỗi có được không?" Hoắc Vi Vũ chân thành nói.
Tô Bồi Ân bật cười. Y kiêu ngạo hất cằm lên, trong ánh mắt lóe lên vẻ cay nghiệt, phóng khoáng, ngông cuồng vô lễ hệt như thuở đầu hai người gặp mặt.
"Khỏi cần. Nếu ai cũng nói một đằng làm một nẻo như cô thì xã hội này loạn từ lâu rồi. Cô đã lựa chọn như vậy thì tôi cũng không ép làm gì, nhưng nếu cô muốn đổi ý thì tôi không cho cô cơ hội nữa đâu." Tô Bồi Ân lạnh giọng nói rồi đứng lên, quay người đi. Toàn thân toát ra khí lạnh khiến người ta chẳng rét mà run.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy tính tình người này khó chịu quá đi mất. Cô chỉ không làm ở chỗ y thôi mà, có nhất thiết phải điên tiết lên với cô như vậy không? Mà thôi, mặc kệ đi, dù sao thì sau này cô và Tô Bồi Ân cũng chẳng qua lại gì với nhau nữa.
Anda mungkin juga menyukai