Sáng sớm, Hoắc Vi Vũ mang vẻ mặt mệt mỏi, rũ mắt đứng nấu cháo trong phòng bếp. Cả đêm không ngủ cộng thêm trái tim âm ỷ khó chịu khiến cô không còn sức mà khuấy cháo. Hôm nay còn phải đưa Tuyết Kì ra ngoài chơi, không biết đến bao giờ cô mới được ngủ đây.
"Cốc cốc." Nghe tiếng gõ cửa, Hoắc Vi Vũ thấy lạ, không biết ai lại tới sớm thế này.
Cô cho nhỏ lửa, đậy vung nồi, ra cửa nhìn qua mắt mèo, thì ra là bà cô ở đối diện.
Hoắc Vi Vũ mở cửa, khó hiểu hỏi: "Cháu chào cô. Có chuyện gì ạ?"
"Tiểu Vũ, cô thấy phòng bếp nhà cháu bật đèn, biết là cháu tỉnh rồi. Hôm nay cô đi nghe giảng đạo, cháu có muốn đi cùng không?" Bà cô nhiệt tình hỏi.
"Nghe giảng đạo?" Hoắc Vi Vũ lơ mơ hỏi lại.