Lão Linh nhìn ra cửa sổ xe mà sắc mặt tái nhợt, bởi vì chấm tròn hồng ngoại đã xuyên qua cả cửa sổ và in lên trán ông ta. Mồ hôi lạnh túa ra khắp người ông ta, tay chân đều run rẩy.
"Ông biết tôi muốn gì rồi đấy." Cố Hạo Đình chậm rãi nói rồi lại nhấp một hớp cà phê.
Lão Linh cắn chặt răng, tức đến run cả người: "Cậu càng làm thế này thì tôi càng không muốn giúp."
"Đính chính một chút, không phải tôi nhờ ông giúp, mà là đang ra lệnh cho ông." Cố Hạo Đình lạnh lùng nói.
"Cậu dám!" Lão Linh trợn to mắt.
"Sao tôi lại không dám?" Cố Hạo Đình lạnh lùng hất cằm lên, cả người toát ra khí thế hùng hồn.
Khí thế của lão Linh yếu đi trông thấy. Ông ta nhìn Cố Hạo Đình với vẻ nghiền ngẫm: "Tôi giúp cậu thì được cái gì?"
"Số dư tài khoản của ông còn chưa tới bốn mươi ngàn, liệu đàn em của ông có trung thành với ông không? Sau khi xong chuyện, tôi sẽ cho ông năm trăm triệu." Cố Hạo Đình lạnh nhạt nói.