"Đoàng! Đoàng! Đoàng!" Tiếng súng vẫn vang rền bên tai.
Hoắc Vi Vũ lại chẳng hề sợ hãi. Cố Hạo Đình đã nói rất rõ ràng rồi. Cô không cần thăm dò, không cần yếu lòng, cũng không cần ôm ấp hy vọng nữa.
Tốt rồi…
"Xoảng!" Tiếng kính vỡ bỗng từ đâu vang lên.
Sau một tiếng "đoàng" gọn ghẽ, bên ngoài có bóng người đổ gục xuống đất. Lại có một người nữa chạy tới, nổ súng nhắm vào người bên trong.
Hoắc Vi Vũ lạnh lùng đứng ở thềm cầu thang, nhìn phòng khách chìm trong màn đạn dày đặc. Khói thuốc súng cùng khung cảnh tan hoang hệt như tín hiệu của sự diệt vong, báo hiệu cái chết đang cận kề.
"Phu nhân, cô hãy theo tôi lên sân thượng. Ở đây quá nguy hiểm." Quản gia chạy tới kéo Hoắc Vi Vũ chạy lên tầng trên.