"Là gì?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
Tô Bồi Ân mỉm cười, gương mặt tuấn tú điên đảo chúng sinh tỏa ra ánh sáng rạng rỡ: "Cho cô biết thì tôi được gì? Hãy nhớ tôi là người làm ăn đấy nhé."
"Anh muốn được cái gì?" Hoắc Vi Vũ hỏi với vẻ đề phòng.
Tô Bồi Ân bước về phía cô, dáng vẻ quý ông phủ một lớp sương mờ bí hiểm khiến cho y hệt như một bá tước ma cà rồng.
Hoắc Vi Vũ muốn chuồn đi ngay lập tức. Song y lại đứng trước mặt cô, chống hai tay lên mặt bàn, để tầm mắt ngang bằng cô: "Giặt quần áo cho tôi rồi tôi nói cho."
"Thế thôi à?" Hoắc Vi Vũ bất ngờ.
"Xong rồi phải là khô như vậy nữa." Tô Bồi Ân nhìn bàn là, bổ sung điều kiện.
Hoắc Vi Vũ bật cười. Cô cảm thấy bản chất của Tô Bồi Ân là một gã cuồng khống chế. Y kiêu ngạo, tự phụ, cuồng vọng, từ trước tới nay đều đè đầu người khác, chẳng cho phép ai thoát ra ngoài vòng kiểm soát của bản thân.
"Được." Hoắc Vi Vũ đồng ý.