Dennis Sophie nhìn Tô Bồi Ân với vẻ nghi hoặc rồi dịu dàng nói: "Bồi Ân, anh làm gì vậy? Nhẹ nhàng với con gái nhà người ta thôi chứ?"
Tô Bồi Ân bực bội: "Tôi có nhẹ nhàng với cô ta hay không thì có liên quan gì đến cô?"
Sắc mặt Dennis Sophie hơi tái đi, cô ta lại nhìn Hoắc Vi Vũ: "Cô cứ kệ anh ấy, tôi thấy chắc chắn là anh ấy được phụ nữ chiều hư quá rồi, tính tình chán quá."
"Tôi ăn no rồi, mọi người cứ dùng bữa tự nhiên." Hoắc Vi Vũ đứng lên, tránh về phòng, không dám nhìn Cố Hạo Đình nữa.
"Ha ha." Dennis Sophie cười khẽ rồi trêu chọc: "Xem ra cô ấy rất thích ở chung phòng với anh đấy, Bồi Ân, anh có phúc ghê."
Tô Bồi Ân nhếch miệng: "Tắt đèn đi không nhìn thấy mặt thì ăn tạm cũng được."
"Con gái nhà người ta thật lòng đấy, nếu anh không thực sự muốn cưới cô ấy thì tha cho cô ấy đi."
"Sao cô biết tôi không thật lòng?" Tô Bồi Ân hỏi vặn lại.