"A Khang, đừng rời bỏ em, đừng đến với Cố Kiều Tuyết. Từ nay về sau em sẽ ngoan, sẽ nghe lời anh. Em không yêu Cố Hạo Đình, anh phải tin em." Hoắc Vi Vũ mắt nhắm nghiền, thì thầm như đang nói mơ.
Nước mắt không kìm được, trào ra, nhưng chỉ mình cô biết vì sao mình lại khóc.
Đôi mắt Cố Hạo Đình co rút, mặt tái đi, trông hắn đáng sợ như vừa bước ra từ địa ngục, có thể hủy diệt hết thảy mọi thứ. Hắn siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi cộm hai bên thái dương, lồng ngực không ngừng phập phồng.
"A Khang, xin lỗi anh. Em không nên ở bên Cố Hạo Đình. A Khang, đừng rời xa em, A Khang." Hoắc Vi Vũ hét lên rồi nhổm dậy, nhìn về phía Cố Hạo Đình.
Nước mắt đã sớm phủ mờ đôi mắt, cô tỏ vẻ hoảng hốt, giải thích: "Vừa rồi em mơ thấy ác mộng."
"Mơ thấy ai vậy?" Cố Hạo Đình lạnh lẽo hỏi.
"Ba em." Hoắc Vi Vũ nói rồi cụp mắt xuống, không kìm được lại rơi lệ.