Hoắc Vi Vũ nhìn khuôn mặt tím tái, đôi mắt đỏ ngầu vằn vện tơ máu của hắn mà mắt đỏ hoe. Chắc chắn hắn không tin những gì cô nói nên mới đợi ở đây thế này. Hắn bận rộn là thế, hôm nay còn không có thời gian để ngủ, vậy mà vẫn ở đây chờ câu trả lời của cô. Quả nhiên, dù có dứt khoát thế nào, cô cũng chẳng thể lừa được người tài trí như hắn.
"Cố Hạo Đình, sau này anh nhất định phải sống cho tốt, đánh bại tất cả kẻ địch, trở thành bậc vương giả thống trị tất cả mọi người." Hoắc Vi Vũ nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh rực sáng.
Cố Hạo Đình nheo mắt lại, ánh mắt sắc bén hệt như tia X dò xét cô. Hắn đanh giọng, nói: "Chẳng phải em mong anh cầu được ước thấy, có được tất thảy những gì mình muốn sao? Anh chỉ muốn có được em! Anh nhắc lại lần nữa, anh không cần người yêu của mình hy sinh cái gì vì anh, nếu ngay đến bản thân anh mà còn chẳng bảo vệ nổi thì làm sao xứng làm người đàn ông của em?"
Hoắc Vi Vũ bỗng xúc động, muốn nói với hắn tất cả. "Cố Hạo Đình, nếu…"