Hoắc Vi Vũ xúc động phát khóc, hơi nước mông lung phủ mờ đôi mắt, rồi cuối cùng ngưng tụ thành từng giọt lệ tuôn trào theo khóe mắt.
Hắn cảm thấy mặt cô ươn ướt liền hôn lên những giọt nước mắt của cô bằng từng nụ hôn sâu đầy thương xót.
Nỗi chua xót dâng trào trong lòng Hoắc Vi Vũ khiến giọng cô nghẹn ngào: "Cố Hạo Đình!"
Hắn nâng cằm cô lên, lại hôn lên môi cô, cái lưỡi len lỏi vào trong miệng, cuốn đầu lưỡi cô.
Toàn bộ hơi thở ấm áp phả vào mặt cô. Là cảm giác của hắn, hương vị của hắn.
Hắn vòng tay ôm eo cô, dễ dàng bế cô lên rồi đặt trên giường. Hai tay hắn chống cạnh cơ thể cô, nhìn cô từ trên cao.
Cuối cùng Hoắc Vi Vũ cũng thấy rõ ràng khuôn mặt hắn. Là hắn, thật sự là hắn. Cô còn tưởng hắn ghét cô rồi nên đau đớn cả ngày, mãi đến khi nhìn thấy hắn, trong lòng mới khấp khởi mừng vui. Cô nhoẻn miệng cười: "Sao anh lại về đây?"
"Anh sợ em buồn." Cố Hạo Đình trầm giọng đáp.