"Có phải em điên rồi không? Anh nói nhiều như vậy mà em không hiểu sao?" Lồng ngực Lâm Thừa Ân phập phồng kịch liệt.
"Tôi điên rồi, anh cũng điên rồi. Anh phát điên thì mới giả vờ xảy ra quan hệ thân mật với tôi. Anh như vậy khiến cho tôi phát sợ." Hoắc Vi Vũ biết, những lời mình thốt ra bây giờ như những lưỡi dao, mỗi một nhát dao đều có thể cắt đứt tình cảm giữa cô và Lâm Thừa Ân. Nếu như con dao này đủ sắc, chắc là có thể cắt đứt hết thảy.
"Đồ ngang ngạnh!" Lâm Thừa Ân cũng bị tổn thương, cậu ta nhướng mày lên, nước mắt đầm đìa.
"Anh mới là đồ ngang ngạnh. Lần nào anh cũng lấy cớ vì tốt cho tôi để quyết định thay tôi, nhưng anh có biết tôi muốn cái gì không? Nếu anh thật lòng tốt với tôi thì đã không ngăn cản tôi yêu Cố Hạo Đình, thậm chí còn muốn Cố Hạo Đình yêu tôi, thế mới đúng chứ?" Hoắc Vi Vũ lẳng lặng rơi nước mắt.