"Tôi nào dám? Ai cũng cần có một tấm gương để soi chiếu hành vi của mình, nhưng kẻ nào dám làm tấm gương của hoàng đế đây? Vua chúa ngự trên đỉnh cao quyền lực, đã quen nghe những lời a dua nịnh hót, ai dám thở ra một câu không lọt tai thì có lẽ chỉ còn con đường chết. Bởi vì sự thật thì mất lòng, mà làm gì có ai thích nghe lời khó nghe đúng không? Tầm nhìn hạn hẹp và bảo thủ vốn chính là chuyện thường của con người, người có lòng dạ như Đường Thái Tông vô cùng hiếm có. Huống chi chúng tôi không phải là bạn bè của Tổng thống, danh tiếng của ông khi còn sống và sau khi chết có liên quan gì đến chúng tôi đâu." Hoắc Vi Vũ nói một tràng dài.
Sắc mặt của Tổng thống biến chuyển từ đỏ au sang trắng bệch, cuối cùng là xanh ngắt như tàu lá chuối.