Trong mắt Ngụy Ngạn Khang lộ rõ vẻ hoảng hốt. Gã vô cùng hiểu Hoắc Vi Vũ. Cô thực sự đã động lòng với Cố Hạo Đình rồi.
Hoắc Vi Vũ là của gã, sao có thể thích người đàn ông khác được cơ chứ?
Gã chưa bao giờ hết yêu cô, thế mà cô lại sắp rời khỏi thế giới của hắn rồi.
Ngụy Ngạn Khang siết chặt cánh tay cô, ấn cô lên tường, nói bằng giọng điệu cảnh cáo: "Tiểu Vũ, em không được yêu Cố Hạo Đình. Trong lòng Cố Hạo Đình đã có người hắn yêu, nếu em ở bên hắn thì sẽ phải dây dưa với anh và Cố Kiều Tuyết cả đời. Em thực sự muốn có cuộc sống như vậy sao?"
Hoắc Vi Vũ từ từ thu lại ánh mắt đang dõi theo Cố Hạo Đình, hai mắt rũ xuống.
Đúng vậy… hắn đã có người con gái mình yêu rồi. Mà cô thì muốn thoát khỏi Ngụy Ngạn Khang. Dù cô có không nỡ đến mấy thì cũng đành phải bỏ đi thôi.
Cuộc sống này đâu chỉ có tình yêu, cô muốn hít thở bầu không khí tự do, không còn trói buộc.