Trung tá Thượng quay lại liếc Hoắc Vi Vũ một cái.
Ồ. Chưa ngủ à?
"Chuyện đó liên quan đến bí mật quân sự, tôi không thể nói nhiều. Nếu tôi nói ra sẽ có rất nhiều người gặp nguy hiểm và thậm chí là hy sinh." Trung tá Thượng nhìn về phía trước.
Nói hết hiểu lầm ra, trong lòng anh ta thoải mái hơn nhiều. Hai người kia không chia tay vì sai lầm của anh ta là được rồi.
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm Trung tá Thượng, cuộc đối thoại giữa Cố Hạo Đình và Phùng Tri Dao lại hiện lên trong tâm trí cô.
*
"Tại sao lại như vậy? Nếu tôi biết sớm hơn một chút thì tốt biết bao! Sao anh không nói với tôi từ trước?"
"Nói rồi có thể thay đổi được chuyện cô yêu hắn không?"
"Đương nhiên là không rồi."
"Vậy thì có nói với cô hay không cũng đâu có gì khác biệt?"
"Cố Hạo Đình, tôi hận anh! Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy? Tại sao?!"
*