"Chị em thân thiết? Cô đang nói đến ai?" Hoắc Vi Vũ hỏi với vẻ ngờ vực, hai mắt nheo lại.
Hoắc Thuần cười khinh khỉnh, châm chọc: "Cô tưởng tôi sẽ nói cho cô biết chắc? Tôi muốn xem cô sẽ chết thế nào, đồ đê tiện!"
Hoắc Vi Vũ cúp máy luôn, lười chẳng buồn phí lời với cô ta.
Không thể hoàn toàn tin tưởng lời Hoắc Thuần nói. Cô ta cố tình nói thế để khiến cô khó chịu, cô không việc gì phải mắc bẫy cả. Thế nhưng…
Hoắc Vi Vũ lấy bông hoa cúc để trong túi xách từ hôm qua ra.
Cô cũng nhất định phải tìm ra hung thủ.
Nhiều hoa cúc như thế thì các cửa hàng hoa bình thường không thể cung cấp được, chắc chắn là phải đặt trước. Cô chỉ cần tìm được cửa hàng cung cấp số hoa cúc đó là sẽ biết ai là người mua chúng.
Bỗng nhiên di động đổ chuông làm Hoắc Vi Vũ giật mình.
Cô lấy ra xem thì thấy người gọi đến là Lâm Thừa Ân.
"Thừa Ân à, sao thế? Có việc gì hả?" Hoắc Vi Vũ hỏi.