"Ừm... là thế này, cấp dưới của ngài bảo tôi hát cho ngài nghe bài "See you again". Tôi vừa học xong, nhưng mà hát không được hay lắm." Hoắc Vi Vũ báo trước để lúc sau đỡ ngại.
Cố Hạo Đình mỉm cười: "See you again à."
Hoắc Vi Vũ cứ có cảm giác mình bị trêu ghẹo. Nhưng nghe giọng người này cứ khàn khàn, có cảm giác hơi già nua, chừng sáu, bảy mươi tuổi gì đó. Vậy thì cũng đáng tuổi ông cô rồi.
"Không phải see you again thật, chỉ là tên bài hát thôi." Hoắc Vi Vũ giải thích.
Cố Hạo Đình chẳng cần nhìn tận mắt, trong đầu cũng tưởng tượng ra được bộ dạng luống cuống và gương mặt đỏ ửng của cô lúc này.
Hắn không làm khó nữa. "Hát đi."
Hoắc Vi Vũ đằng hắng một lúc rồi cất tiếng: "It's been a long day without you, my friend."
Cố Hạo Đình phì cười: "Tôi nhớ là câu đầu tiên hình như vẫn chưa phải rap."
Hoắc Vi Vũ ngượng chín mặt, á khẩu một lúc mới bao biện: "Câu đầu tiên là như vậy mà."
"Ừ, tiếp tục đi."