"Em không phải…"
Hoắc Thuần muốn giải thích, nhưng hiểu nhiên là Cố Hạo Đình không muốn nghe, cũng chẳng hứng thú gì với cô ta.
Cố Hạo Đình nhìn ông Hoắc, hỏi lại: "Hoắc Vi Vũ đâu?"
Người nhà họ Hoắc quay ra nhìn nhau, không biết Cố Hạo Đình nghĩ gì. Nhưng dù sao thì cũng không thể vạch áo cho người xem lưng được.
"Nó có tới đây nhưng vừa đi rồi." Ông Hoắc cười gượng trả lời.
"Thế sao?" Cố Hạo Đình hỏi lại, giọng điệu nghe chừng khá lạnh lùng.
"Con bé hống hách đó đến mắng mọi người một chập rồi nghênh ngang bỏ đi." Tần Diệu Ni chêm lời.
Cố Hạo Đình quay sang ra lệnh cho Trung tá Thượng: "Gọi điện thoại cho Hoắc Vi Vũ."
Tần Diệu Ni: "…"
Bà ta liếc trộm ông Hoắc, thấy ông cụ mặt mày tái xanh tái xám thì chột dạ cúi đầu.
Điện thoại đổ chuông, nhưng không ai nghe máy.
Trung tá Thượng nhìn về phía Cố Hạo Đình, lắc đầu.
Cố Hạo Đình hơi nhíu mày, lấy điện thoại của mình ra gọi.