"Anh không đi cùng em được rồi, ông cụ nhà họ Lâm muốn chơi cờ với anh."
Tiêu Kinh Hòa kinh ngạc hỏi: "Anh để em đi á?"
Cô cứ cho rằng anh sẽ bảo cô đừng đi, cô muốn biết gì cứ hỏi anh là được nữa cơ: "Anh không sợ Lâm Oanh Trầm sẽ nói ra mấy câu ly gián này nọ sao?"
Dung Lịch không muốn giải thích quá nhiều.
Anh chỉ nói: "Em cứ đi đi, anh có tính toán rồi."
Tiêu Kinh Hòa khẽ nhíu mày, dường như anh có ý giấu giếm cô điều gì đó, chuyện này có vẻ hơi kỳ quặc.
Đến tối, Dung Lịch gọi điện thoại cho Dung Trú Thanh.
"Ba ơi."
"Ừ?"
Dung Lịch nói rất đơn giản, rõ ràng: "Ba điều cho con mấy người."
Nói không đầu không đuôi, mở miệng đã đòi người là thế nào? Kỳ lạ thật. Dung Trú Thanh hỏi ngay: "Con cần người làm gì?"
Anh không trả lời.
Dung Trú Thanh biết có hỏi cũng chẳng ra được gì, bèn nghiêm giọng dặn dò: "Ba có thể điều người cho con, nhưng đây là xã hội pháp trị, con đừng có làm bừa."
"Vâng, thưa ba."