Cô buột miệng nói: "Phòng tắm, em chọn phòng tắm!"
"Ồ," Ngữ khí của Hoắc Thường Tầm như có ý sâu xa: "Hóa ra Nhiễm Nhiễm thích phòng tắm."
"Không phải..."
Cô vội vã phủ nhận, nhưng vừa lấy tay ra, anh đã hôn xuống, đầu lưỡi nóng ấm quấn lấy nhau: "Bảo bối ngoan, nhắm mắt lại đi."
Người này...
Thật sự quá xấu xa!
Kỷ Lăng Nhiễm nhắm mắt lại.
Nói cho cùng vẫn phải ý tứ một chút, Hoắc Thường Tầm cũng không làm gì quá đáng. Anh chỉ hôn một cái rất quy củ, tay cũng không làm loạn. Kỷ Lăng Nhiễm thì không có đạo hạnh cao thâm như vậy, cô xấu hổ đến mức hít thở không thông.
Điện thoại vang lên, Hoắc Thường Tầm khẽ đưa mắt nhìn: "Anh ra ngoài nghe điện thoại." Nhiệt độ trong phòng hơi thấp, anh cởi áo khoác xuống, đắp lên chân Kỷ Lăng Nhiễm: "Em ngoan ngoãn một chút, không được uống rượu đâu."
Cô mơ màng gật đầu.
Hoắc Thường Tầm hôn lên gương mặt cô rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa khéo, Dung Lịch đến rồi.