Đây chính là một cuộc chiến bằng máu.
Tần Trung vẫn rất băn khoăn, muốn dùng lí lẽ để thuyết phục. Ngoài cửa, có thủ hạ đến bẩm báo: "Cậu Sáu, cô Bảy đến."
"Anh Sáu." Tần Tiêu Dật không chờ trả lời đã đi thẳng vào: "Em đưa một người đến cho anh."
Phía sau cô còn có một người đi theo.
Là Tần Tả: "Cậu Sáu."
Thời Cẩn ngẩng đầu, con ngươi tối đen, màu mắt u ám: "Cô bỏ cô ấy lại rồi tự mình chạy thoát?"
Tần Tả không giải thích một câu: "Tần Tả cam nguyện chịu phạt."
Không khí đột nhiên trầm xuống.
Ngón tay anh vuốt nhẹ cò súng, sự âm u trong mắt lúc chìm lúc nổi.
Tần Tiêu Dật kéo Tần Tả ra phía sau: "Không trách Tần Tả được, là Sênh Sênh giúp cô ấy trốn ra." Cô sợ nếu cô không giải thích hai câu thì Thời Cẩn sẽ bắn Tần Tả: "Đằng Minh đối xử với Sênh Sênh không tệ cho nên sẽ không tổn thương đến cô ấy, nhưng Tần Tả ở lại nơi đó thì ngược lại sẽ bị bó tay bó chân."
Lời cô nói là thật.