Đàm Mặc Bảo gãi gãi đầu: "Chắc là anh cũng đã nhìn ra rồi nhỉ, con người của em đã thích ai thì sẽ thích cho tới chết, muốn giấu cũng không giấu được."
Nhân lúc đang hăng hái phải nói một mạch cho xong, sau đó cô kinh sợ cúi gục đầu xuống.
Tạ Đãng im lặng nhìn cô rất lâu: "Không phải là cô muốn tôi lấy thân báo đáp đấy chứ?"
Đàm Mặc Bảo chậm mất nửa nhịp mới ngẩng đầu lên, đôi mắt cười híp lại, dáng vẻ bông đùa: "Vậy anh có chịu không?"
Cậu vô cùng quyết đoán: "Không chịu."
Ông đây thà chết cũng không chịu!
Đàm Mặc Bảo mỉm cười: "Không cần lấy thân báo đáp, anh biết em thích anh là được."
Cô không có lòng tham như vậy, cũng không nghĩ rằng nói ra là sẽ đạt được ngay. Đường Tăng đi lấy Kinh còn phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn mà. Tạ Đãng tốt như vậy, đáng giá để cô cố gắng từng ngày mong bắt được tim của cậu.