Bà Dương dùng giọng điệu ra lệnh.
Trợ lý bác sĩ Tiêu Dật không đổi sắc mặt, đứng ở cửa phòng làm việc: "Bác sĩ Thời đang xin nghỉ dài hạn, gần đây không đến bệnh viện."
Bà Dương đẩy Tiêu Dật ra, nhìn lướt qua văn phòng, đúng là không thấy bóng dáng Thời Cẩn đâu. Bà ta vừa cuống cuồng vừa tức giận: "Nhà của Thời Cẩn ở đâu?"
Tiêu Dật cũng chẳng buồn giữ lịch sự, khuôn mặt cậu ta sắt lại: "Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin cá nhân của bác sĩ."
Bà Dương tức lắm, cứ nghĩ tới mạng sống đang như mành treo chuông của con gái mình là lại nổi nóng. "Vậy cậu nói cho Thời Cẩn biết, nếu cậu ta không mổ chính cho con gái tôi thì mau cút khỏi Thiên Bắc!"
Cái kiểu vênh mặt hất hàm sai khiến kia… M* nó chứ, không thể nhịn được nữa!
Y tá Tiểu Hàn đặt khay dụng cụ trong tay xuống: "Bệnh viện Thiên Bắc là do nhà bà mở à."
Bà Dương quay đầu lại, giống như con sư tử cái bị nhổ lông: "Cô là cái thứ gì vậy?"