"Chỉ nhớ có anh, còn có mẹ em nữa."
Thời Cẩn vuốt dọc lưng cô, ôm cô vào lòng.
"Bảo bối."
"Dạ."
Anh im lặng một lúc như để thăm dò, dè dặt hỏi cô: "Em có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì được không? Anh không hy vọng em nhớ lại."
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu nhưng ánh mắt anh trốn tránh cô.
Anh có chuyện giấu giếm cô.
Cô âm thầm đoán ra được điều gì đó, trong những điều tưởng chừng như nhỏ nhặt bị anh giấu giếm, nhất định còn ẩn chứa biết bao sóng to gió lớn. Ví dụ, những chuyện liên quan đến mẹ cô chẳng hạn, hay ví dụ như, cô hoàn toàn không có ấn tượng nhưng Thời Cẩn tuyệt đối không nhắc về cha cô.
Cô suy ngẫm, không đáp tiếng nào.
Không nghe được câu trả lời của cô, Thời Cẩn cảm thấy rất sốt sắng, giống như dỗ dành cô nhưng lại không biết nên nói thế nào: "Hiện giờ trạng thái tinh thần của em rất bất ổn, em đừng cố gắng nhớ lại nữa được không?"