Bấy giờ Tô Khuynh mới phát hiện còn người khác trong phòng, kinh ngạc vô cùng, ánh mắt lướt qua lướt lại mang theo ý dò xét: "Anh này là?"
Tai Khương Cửu Sênh còn đang nóng hầm hập nên cô không lên tiếng, Thời Cẩn gật đầu chào hỏi, thản nhiên trả lời đơn giản: "Thời Cẩn."
Khuôn mặt ấy, phong thái ấy!
Chậc chậc chậc, khuôn mặt đẹp dữ dội ấy chói mù mắt cô rồi! Tô Khuynh vội vàng dời ánh mắt suồng sã đi, tự giới thiệu bản thân: "Tôi là Tô Khuynh."
Thời Cẩn gật đầu, không chuyện trò nhiều mà chỉ lặng im đứng cạnh Khương Cửu Sênh, ánh mắt ấm áp đầy lịch sự.
Bầu không khí này...
Cứ là lạ ở đâu đó!
Tô Khuynh vờ như lơ đãng nhìn Thời Cẩn, sau đó liếc sang Khương Cửu Sênh, nhưng không nhìn ra được điều gì, lúc này cô mới vào chủ đề: "Sênh Sênh, tôi có lời muốn nói với cô."
Khương Cửu Sênh gật đầu, thôi không suy nghĩ miên man nữa. Cô nhìn về phía Thời Cẩn: "Xong xuôi cùng về nhé?"