Cô nghiêng ngả lảo đảo định đi ra ngoài.
Bùi Tử Hành giơ tay tóm lấy cô, hắn trầm giọng: "Không được đi."
Cô căm tức xoay người muốn giằng tay hắn ra: "Anh buông em ra! Em muốn đi tìm Tiểu Vũ! Con bé là em gái em, không phải em gái anh cho nên anh không đau lòng có phải không?! Em không tin con bé muốn hại em, em không tin!" Cô vừa nói vừa giãy giụa bằng cả tay chân, lại bị hắn thừa cơ kéo vào trong lòng, không thể trốn tránh được.
Bùi Tử Hành nhìn vào mắt cô: "Bây giờ em đi ra ngoài là có thể tìm thấy cô ta hả? Cảnh sát, thám tử tư còn có người anh phái đi, nhiều người như vậy đều không tìm thấy. Em cho rằng em làm được? Hạ Lăng, đối mặt với thực tế đi, đừng làm loạn một cách mù quáng nữa. Nếu em thật sự lo lắng cho cô ta thì quên chuyện này đi, đừng để cho cảnh sát phát hiện tung tích rồi đưa cô ta ra công lý!"
"Không!" Cô kêu khóc, "Anh buông em ra!"