Hàn Sâm kéo lê thân thể mệt mỏi, nhặt xác con Kim Tiền Thiềm Thừ lên, bỏ vào trong túi đã chuẩn bị trước rồi bước tới chỗ cây dây leo, nhỏ một giọt nước sinh mệnh lên rễ nó. Thấy nó đã hấp thu hết, hắn quan sát một lát rồi mới cưỡi Kim Mao Hống quay về nhà gỗ.
Về đến sân, Khúc Lan Khê và Sở Minh vẫn chưa về, Hàn Sâm lột da Kim Tiền Thiềm Thừ, rửa cho sạch, dọn dẹp xong rồi ninh một nồi canh.
Hắn sẽ chờ Khúc Lan Khê và Sở Minh về rồi cùng ăn với họ. Người ta đã cứu hắn và chăm sóc cho hắn lâu như thế, hồi báo một chút cũng là chuyện nên làm.
Sinh vật nguyên thủy thôi mà, về sau còn nhiều cơ hội săn giết, cũng không phải keo kiệt làm gì.
Hàn Sâm không có kĩ thuật chế biến món ăn đặc biệt gì, trừ nướng thì hắn chỉ biết nấu và hầm thôi. Nhưng kĩ xảo càng nguyên thủy thì càng thuần khiết, dùng lửa nhỏ ninh hồi lâu, nồi thịt đã tỏa hương thơm ngát.
Chờ đến tận khi mặt trời sắp xuống núi, Khúc Lan Khê và Sở Minh mới về, tâm tình có vẻ không tệ.