Bị người đàn ông kia nhân cơ hội hôn tới tấp, khó khăn lắm Phong Lăng mới nghiêng đầu tránh đi được, cô mắng: "Đồ lưu..."
Chữ "manh" còn chưa kịp nói ra thì người đàn ông kia đã tiếp tục áp môi xuống, hôn đến mức Phong Lăng gần như nghẹt thở vì sự áp chế và chiếm đoạt của anh. Lúc này cô lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông kề sát bên môi cô: "Không được nói bậy."
Phong Lăng giận đến mức mặt trắng bệch.
"Anh say thành cái bộ dạng này rồi còn dám quản tôi được chửi bậy hay không à? Có chửi bậy cũng là để mắng đồ lưu..."
Người đàn ông kia lại hôn cô lần nữa, lần này anh hôn cô mạnh bạo như thể đang trừng phạt, cuối cùng Phong Lăng cũng chỉ có thể ngả đầu lên giường một cách mệt mỏi, gắng gượng hít thở, đặt tay lên ngực anh, đẩy ra, nhưng lại không thể đẩy anh ra được.