Lúc nói chuyện, vẻ tức giận trên mặt Mặc Cảnh Thâm lộ liễu hơn bao giờ hết. Bất cứ ai cũng có thể thấy được anh đang nổi giận.
Quý Noãn nghe anh nói thế thì lập tức muốn rút tay về, nhưng cổ tay bỗng đau nhói. Cô đảo mắt nhìn về phía người đàn ông đã kéo tay cô ra trước, đối mặt với đôi mắt đen thẫm của anh.
Đôi mắt xưa nay thâm trầm lạnh nhạt giờ đây cứ như biển lửa sâu thẳm, nhìn cô chằm chằm như muốn đốt cháy cô. Từng đường nét trên mặt đều bị kéo căng, rõ ràng là lúc này anh đang kiềm chế cơn giận.
Quý Noãn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tức giận thế này của Mặc Cảnh Thâm, cũng rất ít khi thấy anh tức giận.
Nhất là cơn giận bùng nổ trực tiếp thế này, đây gần như là lần đầu tiên.
Tim cô hơi thắt lại, lập tức nhíu mày: "Đau…"
Mặc Cảnh Thâm nhìn vào khuôn mặt nhăn nhó của cô trong giây lát, chợt ý thức được vừa rồi mình mạnh tay cỡ nào, lập tức buông tay cô ra, nhưng khuôn mặt vẫn không hề có cảm xúc, lạnh lẽo như sắp kết băng.