Đặc biệt lúc nhìn thấy Quý Noãn, Tô Tuyết Ý càng giống như bị đả kích, đỏ mắt nhìn cô chằm chằm, xoay người như muốn phóng thẳng về phía Quý Noãn.
Quý Noãn còn chưa thấy rõ chuyện gì xảy ra với Tô Tuyết Ý thì Mặc Cảnh Thâm đã âm thầm kéo cô ra sau, bóng dáng cao lớn chắn ngang trước mặt cô.
"Quý Noãn? Tại sao mày lại ở đây?" Dường như Tô Tuyết Ý không hề nhìn thấy những người khác, đôi mắt cứ nhìn Quý Noãn chằm chằm.
Tô Tuyết Ý đang định bước lên trước, Mặc Cảnh Thâm đã trầm giọng lạnh lùng lên tiếng: "Ông cụ Tô, đây là ý gì?"
"Kể từ lần Tuyết Ý bị hoảng sợ đến nay, con bé vẫn luôn bị nhốt ở nhà. Chẳng phải đây là tiệc mừng năm mới sao, dù gì cũng không thể để con bé bức bối ở trong phòng suốt được. Tri Lam và con bé thân như chị em, nên nhân dịp vui hôm nay, tôi đưa Tuyết Ý đến giải khuây. Tuyết Ý cũng cần tập đến những chỗ đông người cho quen, không chừng bệnh tâm lý của nó sẽ thuyên giảm thì sao." Ông cụ Tô cười khà khà nói.
Bệnh tâm lý?