A Cát Bố chuẩn bị nhích ngón tay. Quý Noãn nhận ra trong căn nhà gỗ không còn ai khác, kể cả bà cụ vẫn luôn che chở cô cũng không có ở đây.
Cô nghĩ thầm, có lẽ lần này cô chết chắc rồi, nhưng cũng may là không liên lụy đến Mặc Cảnh Thâm.
Trong lòng rét lạnh từng cơn, cô chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng mồ hôi trên mũi rịn ra đã cho thấy cô quá căng thẳng và sợ hãi. Đây không phải là bản năng phản ứng của một tên nằm vùng hoặc thành viên căn cứ được huấn luyện bài bản.
A Cát Bố lại do dự liếc cô một cái, nhưng người như thế này cũng không thể giữ lại được. Hắn đang định cứ giết người trước thì bất chợt Dali từ bên ngoài lao vào.
Không biết Dali nói gì nhưng nghe tốc độ nói thì có vẻ rất nguy cấp.