Télécharger l’application
96.07% Thiên Mệnh Phù Du / Chapter 49: Chương 48: Sóng gió (1)

Chapitre 49: Chương 48: Sóng gió (1)

Trên đường đi, Thiết Minh Tiêu vừa đi vừa nhớ đến vẻ mặt của sư tôn y khi y né người không cho sư tôn chạm. Y làm vậy không phải vì ghét người mà y lại có lý do riêng, từ lúc y biết được tình cảm của sư tôn dành cho mình không phải là thầy trò mà là như đạo lữ với nhau. Tình cảm đó y làm sao có chấp nhận được chứ sư tôn của y là người nuôi y từ nhỏ đến lớn, y luôn biết ơn luôn coi sư tôn của mình như người cha, người thầy vậy thì làm sao mà có thể yêu cha mình chứ?

Y nghĩ đến đây cảm thấy là mình nghĩ quá nhiều nhanh chóng về kí trúc xá.

Y vừa đến thì thấy Đương Minh Chu với Dương Bạch đang nói chuyện gì đó. Y đi đến chỗ hai người hỏi:"Hai đệ đang nói chuyện gì vậy?"

Dương Bạch nhìn thấy y nói:"Đệ đang tính sẽ xuống núi để tìm thêm thảo dược, đệ đang hỏi bát đệ có muốn đi cùng không!"

Thiết Minh Tiêu nhìn sang Đương Minh Chu, vỗ vai hắn nói:"Ta nghĩ đệ cũng nên đi chung với Ngũ sư đệ xuống núi, như vậy sẽ thoải mái hơn."

Đương Minh Chu thấy lời y nói cũng có lý, hắn hỏi y:"Sư huynh không đi cùng sao?"

Thiết Minh Tiêu nghe vậy mỉm cười xoa đầu hắn nói:"Ta không đi đâu, bởi vì ta chuẩn bị bế quan rồi."

Đương Minh Chu nghe vậy liền bất ngờ nhìn y hỏi:"Sao sư huynh lại bế quan?"

Dương Bạch đứng bên cạnh hắn nghe thấy y nói hai từ "bế quan" mới nhớ ra là không nói cho hắn biết chuyện y sẽ chọn ngày bế quan, hắn thở dài nhìn Đương Minh Chu nói:"Ta quên nói với đệ, chứ cách mấy năm Tam sư huynh sẽ bế quan một lần. Đệ đừng buồn, huynh ấy chỉ bế quan có bảy ngày thôi, bảy ngày sau đệ có thể gặp huynh ấy."

Đương Minh Chu nghe hắn nói vậy liền thở phào nhẹ nhõm, hắn tưởng nếu y bế quan thì chắc chắn hắn sẽ rất lâu để gặp y. Thiết Minh Tiêu nhìn sắc mặt của Đương Minh Chu liền biết hắn đang nghĩ gì, y cười nói:"Đệ đừng lo lắng, ta chỉ bế quan có bảy ngày thôi. Bảy ngày sau, chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi."

Dương Bạch tán thành nói:"Đúng đó, Tam sư huynh bế quan thì đệ còn có ta mà, ta nhất định sẽ không để đệ cô đơn đâu!"

Đương Minh Chu nói "vâng" một tiếng, đối với Dương Bạch thì hắn không có cảm giác nào với Dương Bạch nhưng đối với Thiết Minh Tiêu thì hắn cảm thấy mình rất thích y, chữ "thích" của hắn phải nói là cực kỳ yêu thích y, nó giống như tình yêu nam nữ. Hắn không biết từ lúc nào hắn đã yêu y mất rồi, hắn muốn ở bên cạnh y, hắn muốn y xoa đầu mình. Mọi thứ về y, hắn đều muốn, có lẽ y không bao giờ nhận ra tình cảm đó hắn dành cho y.

Dương Bạch vừa đi vừa hỏi Thiết Minh Tiêu:"Sư huynh, chừng nào huynh bế quan vậy?"

Thiết Minh Tiêu nghĩ ngợi một hồi mới nói:"Có lẽ là giờ Thân của ngày hôm nay."

Dương Bạch chỉ "ừm" một tiếng, còn Đương Minh Chu thì bất ngờ, sao lại bế quan nhanh đến như vậy.

Thiết Minh Tiêu nhìn sắc trời hỏi Dương Bạch:"Ngũ sư đệ, đệ tình chừng nào mới xuống núi?"

Dương Bạch nói:"Đệ tính là ngày mai đệ sẽ cùng Bát sư đệ xuống núi. Lần này đi có lẽ là ba hoặc bốn ngày bọn đệ mới trở về."

Thiết Minh Tiêu nói:"Đệ đi với Bát sư đệ không sợ nguy hiểm sao?"

Dương Bạch cười nhìn y nói:"Huynh xem ta đã lớn tới chừng này mà còn sợ gì nữa chứ."

Thiết Minh Tiêu nghĩ chắc là hắn quá nghĩ nhiều rồi y cười nói:" Xem ra là ta đã lo xa rồi. Hai đệ đi nhất định phải cẩn thận đấy."

Dương Bạch và Đương Minh Chu đồng thanh đáp:"Vâng."

Thiết Minh Tiêu nói tiếp:"Các đệ mau về nghỉ ngơi đi để có sức đi."

Hai người đồng thanh nói:"Vâng."

Dương Bạch rời đi trước, Thiết Minh Tiêu thấy Đương Minh Chu không theo hắn liền hỏi:"Đệ không mệt sao?"

Đương Minh Chu lắc đầu nói:"Sư huynh."

Thiết Minh Tiêu nhìn hắn đáp:"Ta đây."

Đương Minh Chu đỏ mặt nói:"Đệ có chuyện muốn nói với huynh, nhưng là sao khi huynh xuất quan."

Thiết Minh Tiêu nghe vậy mỉm cười nhìn hắn nói:"Được, ta sẽ nhanh chóng xuất quan để gặp đệ."

Hai người nhanh chóng trở về kí trúc xá nghỉ ngơi. Đến giờ Thân, Thiết Minh Tiêu đi đến động Băng Dương bế quan, trước khi đi Dương Bạch và Đương Minh Chu đi tiễn y. Đến cửa động, y xoa đầu Đương Minh Chu nói:"Ta sẽ xuất quan sớm để gặp đệ, đệ đừng lo lắng cho ta."

Thiết Minh Tiêu quay sang nói với Dương Bạch:"Bát sư đệ nhờ đệ chăm sóc dùm ta."

Dương Bạch gật đầu cười nói:"Tam sư huynh yên tâm. Ta nhất định sẽ chăm sóc đệ ấy."

Thiết Minh Tiêu cười nói "ừm" một tiếng rồi quay người đi vào động. Hai người họ đứng hồi lâu, Dương Bạch vỗ vai hắn nói:"Chúng ta mau về kí trúc xá nghỉ ngơi đi. Mai chúng ta còn phải lên đường nữa."

Đương Minh Chu nói "vâng", rồi cùng Dương Bạch đi về kí trúc xá.

Sáng hôm sau, họ rời đi rất sớm. Trước khi đi, Trường Huyền có đưa cho họ lá bùa truyền tin nói nếu có gặp chuyện bất chất gì thì truyền tin cho hắn. Dương Bạch nói đa tạ liền nhận lấy lá bùa nhét vào người rồi cùng Đương Minh Chu rời đi.

Cao Triết đứng phía xa nhìn họ rời đi, hắn liền nở ra nụ cười quái dị. Hắn cất tiếng nói:"Mau theo dõi bọn chúng cho ta, có thông tin gì thì báo cho ta."

Hắc y bên cạnh hắn không biết từ nào xuất hiện bên cạnh hắn nói "vâng" một tiếng rồi biến mất.

o0o

Dương Bạch và Đương Minh Chu xuống núi đi đến trấn Hiển Thành một lần nữa để tìm thảo dược được hai ngày đến tối ngày thứ ba. Đương Minh Chu cố ý đi sát bên cạnh Dương Bạch nói:"Sư huynh, huynh có cảm thấy gì không?"

Dương Bạch biết hắn đang nói đến chuyện gì, hắn cảm nhận được có người đang theo dõi cho nên hắn cố ý đi xung quanh để xem hắn có thật sự có theo dõi hắn không!

Nhưng hắn không ngờ chuyện hắn nghi ngờ lại đúng như vậy. Tên hắc y đó vẫn luôn đi theo hai người, Dương Bạch nhìn xung quanh liền nắm tay Đương Minh Chu chạy đi. Tên hắc y thấy hai người họ chạy liền lập tức truyền tin cho Cao Triết.

Ở Sơn Quân môn, Cao Triết nhận được tin từ thuộc hạ của hắn. Hắn truyền tin lại cho thuộc hạ của hắn bảo đuổi theo hai người họ không để mất dấu, hắn sẽ dẫn người đuổi theo. Cao Triết nhanh chóng âm thầm dẫn thuộc hạ đuổi đến chỗ Dương Bạch và Đương Minh Chu.

Dương Bạch và Đương Minh Chu cùng nhau chạy vào khu rừng gần đó. Hai người chạy riết cho đến khi họ rời khỏi khu rừng. Trước mặt họ là vực thẳm, Dương Bạch nhìn xung quanh rồi nhanh chóng nắm lấy tay Đương Minh Chu nấp vào bụi cây gần đó.

Một lúc sau, tên hắc y kia đuổi đến nơi. Hắn ta nhìn xung quanh không thấy hai người họ liền biết mình sắp chịu phạt với chủ nhân. Dương Bạch nói với Đương Minh Chu rằng:"Đệ ở yên đây. Cho dù có chuyện gì cũng không được ra mặt."

Đương Minh Chu nói "vâng" một tiếng, Dương Bạch triệu ra Khởi Đồng kiếm nhẹ nhàng từ bụi rậm đi đến đằng sau tên hắc y kia. Hắc y kia vẫn tìm kiếm người xung quanh, hắn không biết Dương Bạch đang tiến đến chỗ hắn.


next chapter
Load failed, please RETRY

État de l’alimentation hebdomadaire

Rank -- Classement Power Stone
Stone -- Power stone

Chapitres de déverrouillage par lots

Table des matières

Options d'affichage

Arrière-plan

Police

Taille

Commentaires sur les chapitres

Écrire un avis État de lecture: C49
Échec de la publication. Veuillez réessayer
  • Qualité de l’écriture
  • Stabilité des mises à jour
  • Développement de l’histoire
  • Conception des personnages
  • Contexte du monde

Le score total 0.0

Avis posté avec succès ! Lire plus d’avis
Votez avec Power Stone
Rank NO.-- Classement de puissance
Stone -- Pierre de Pouvoir
signaler du contenu inapproprié
Astuce d’erreur

Signaler un abus

Commentaires de paragraphe

Connectez-vous