Nghe được lời giải thích của cô nhóc, Hạ Kỳ không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Anh nâng tay chọc chọc vào đầu Tiểu Miêu Miêu, "Sao dạo này lại trở nên đần thế chứ?"
Tiểu Miêu Miêu tức giận trừng mắt nhìn Hạ Kỳ.
Đôi mắt to trợn trắng như đang muốn nói 'Anh thì không ngốc đấy'.
Hạ Kỳ ôm cô, chậm rãi nói: "Điều kiện tiên quyết để mang thai đó là buổi tối không dùng bao, anh dùng bao thì sẽ không để cho tụi nó có cơ hội giao phối."
Mắt Tiểu Miêu Miêu sáng lên.
Đúng nha!
Sao cô lại quên mất nhỉ?
Hình như cô chỉ chú ý đến nửa câu sau của Hoàng Tinh Tinh là buổi tối ấy ấy sẽ mang thai, nhưng chẳng phải sử dụng biện pháp ngừa thai là sẽ không mang thai được à?
Tiểu Miêu Miêu gãi gãi tóc, ngượng ngùng cười hai tiếng.
"Dạo này sức chứa của não không đủ dùng."
Hạ Kỳ thở dài, "Sức chứa não bộ của em đều dùng ở lúc giúp người làm niềm vui rồi."
Lúc đi giúp đỡ người khác, cái đầu đứa nhỏ này đặc biệt linh hoạt.