Hiện thực cùng mộng cảnh lồng vào nhau, vọng tưởng giao hòa với hành động, trong mắt Kha Tu ẩn chứa giông bão khiến sau lưng Tô Hồng lạnh ngắt.
Ỡm ờ cho qua đi, chứ còn biết làm sao.
...
Sáng sớm hôm sau, Tô Hồng ảo não sám hối trong phòng vệ sinh.
Hệ thống: Túc chủ không cần biệt khuất như vậy... Mặc dù hoàn toàn chệch hướng so với kế hoạch đã định, còn dâng hiến tấm thân xử nam của mình, nhưng dù sao, đây mới là chuyện cậu nên làm.
Hệ thống: Phá án có gì hay! Chuyện quan trọng là yêu đương.
Tô Hồng vẻ mặt yếu ớt.
Tô Hồng: Tôi biết cậu đang an ủi tôi, nhưng cũng không cần thiết, hơn nữa, đây là tiếng người sao?
2333 có chút không cao hứng.
Hệ thống: Mắng ai đây, ai là người? Tôi là hệ thống cao quý của đế quốc đang trần thuật một sự thật, ký chủ vất vả lắm mới làm được một chuyện chính, còn có gì không vui?
Tô Hồng thật sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.