"Gửi địa chỉ đi, tôi sai người qua đón cô." Cố Hạo Đình nói. Mặc dù chất giọng trầm trầm không hề có sự ấm áp, nhưng vẫn khiến Hoắc Vi Vũ xúc động đến muốn khóc.
"Cảm ơn anh." Hoắc Vi Vũ nói rất chân thành.
"Hừ." Cố Hạo Đình cười khinh khỉnh rồi cúp máy.
Nếu trên đời này, mọi sự trả giá đều chỉ đổi lại một tiếng cảm ơn, thì còn ai muốn trả giá nữa. Lời cảm ơn nghe rất lịch sự, cũng rất xa cách lạnh nhạt.
Hoắc Vi Vũ nghe thấy tiếng cười khỉnh của hắn, lòng khó chịu vô cùng, nỗi thương cảm tựa như màn sương mù dày đặc chốn Giang Nam bao phủ linh hồn, xua cách mấy cũng không tan.
Lát sau, người của Cố Hạo Đình đã đến đón cô.
Hoắc Vi Vũ từng gặp người này, anh ta tên là Tần Duyệt.
Cô gật đầu chào một cách lịch sự.
Tần Duyệt nhìn cô với vẻ kỳ lạ, mở cửa xe với vẻ mặt vô cảm. Hoắc Vi Vũ ngồi ở ghế sau, không nói năng gì, nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngắm phong cảnh Hồng Việt Hải.