Hoắc Vi Vũ dừng bước, bâng khuâng nhìn về phía xa. Ngụy Ngạn Khang cứ dây dưa với cô thế này, nếu để Cố Kiều Tuyết hay Cố Hạo Đình biết được thì người gặp xui xẻo nhất sẽ là cô mà thôi.
Cô lạnh lùng liếc gã: "Có phải nếu tôi đi rồi mà vẫn không có ý định hồi tâm chuyển ý, thì từ nay về sau anh sẽ không dây dưa với tôi nữa đúng không?"
Ngụy Ngạn Khang nhìn cô đầy thâm tình, gật đầu: "Ừ."
"Nếu anh không làm được thì sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi đầy lý trí.
"Thì anh sẽ bị xe cán chết. Em có hài lòng với đáp án này không, Tiểu Vũ?"
Hoắc Vi Vũ làm ngơ trước vẻ đau khổ trong mắt gã, vô cảm nói: "Vậy thì đi."
Sau khi lên xe, Ngụy Ngạn Khang mở bản nhạc giao hưởng mà cô thích, rồi chỉnh điều hòa cho gió thổi vào phía chính giữa.
Ngụy Ngạn Khang là một người chu đáo, cũng rất dịu dàng. Nhưng mỗi lần nghĩ đến cử chỉ tận tình chu đáo của gã, cô lại có cảm giác lòng mình như bị gai đâm, đau nhói từng cơn.